Thứ Năm, 26 tháng 9, 2013

Cũng tự cho mình là một người khá khó tính trong việc lựa chọn sách để đọc, nhưng đúng là chưa đọc thì chưa thể kết luận cuốn sách đó có đáng đọc hay là không? Hệ quả là giờ ở nhà, có khá nhiều sách không được ưa thích, vẫn cứ xếp đấy, có những cuốn phải đến chục năm chưa giở lại. Vui chưa là vui?

Từ việc cảm nhận sách của các bạn nhóm Mến Sách, mình cũng đã lược bỏ được một phần nào những khó khăn trong lựa chọn đầu sách để đọc, các bài cảm nhận của các bạn, mỗi bài mỗi vẻ, đều có những cảm nhận khá thú vị.

Tối qua, mình đã đọc cuốn “Bí mật chiếc xô cảm xúc”, cuốn sách được mượn từ anh Thăng, nguồn cảm hứng để đọc cũng được “múc” từ “chiếc xô” cảm nhận sách hàng tháng của anh ấy về cuốn này.

Vì được phép viết lại cuốn người khác đã viết, nhân dịp trả nợ tháng 3 – mùa hoa Gạo đỏ, mình viết lại cảm nhận sách cho cuốn này. Hy vọng góp thêm một góc nhìn, để cùng mọi người tiếp tục đồng hành trên con đường tương lai của Mến sách.
Ở đây, mình không bàn về mục lục cuốn sách, cái này, nếu các bạn đọc, các bạn đều có thể thấy được. Mình muốn chia sẻ những cảm nhận về một số nội dung gây ấn tượng cho mình. Và dưới góc độ của một người làm nhân sự, mình cũng muốn tìm hiểu thêm và áp dụng vào công việc, vào cuộc sống hàng ngày.

Nhìn một cách tổng thể, cuốn sách có một cách diễn đạt, trình bày không có gì bắt mắt, mang tính chất rất phổ thông, quần chúng, giọng kể cũng nhàn nhạt, quen quen. Theo thói quen, mình đọc rất nhanh, rất lướt. Cứ đọc thế cho đến khi chợt dừng lại và thốt lên ”Thật dã man, thật tàn ác” và tự hỏi “Tại sao con người ta lại có thể tàn độc như vậy?”. Xuất phát từ câu chuyện các binh lính Mỹ sau khi trở về từ cuộc chiến tranh Triều Tiên, họ có những biểu hiện của chứng “tuyệt vọng cực độ”. Họ sống trong một thế giới khép kín, tăm tối, im lặng với cặp mắt vô hồn và tinh thần rệu rã, một thời gian sau họ tìm đến cái chết để kết thúc mọi chuyện. Để cứu các binh sỹ này khỏi cái chết, Mayer – một nhà khoa học tâm lý chiến tranh thời đó, đã cùng các bạn đồng hành nghiên cứu nguyên nhân. Và họ đã phát hiện ra, Quân đội Triều Tiên sau khi bắt tù binh Mỹ, đã cho họ vào các trại tập trung, khoản đãi đầy đủ về vật chất, nhưng lại tách họ thành các nhóm nhỏ, dùng biện pháp được gọi là “vũ khí tối thượng”, loại vũ khí này chỉ gồm 4 chiến thuật sau:

1.       Chỉ điểm
2.       Tự phê
3.       Từ bỏ lòng trung thành với các cấp chỉ huy và tổ quốc
4.       Ngăn chặn sự hỗ trợ của cảm xúc tích cực

Để các công cụ trên được binh sỹ hưởng ứng, Quân đội Triều Tiên đã dùng các hình thức như thưởng vật chất để kích thích lòng tham của con người. Nhưng, khủng khiếp nhất, nhẫn tâm và tàn độc nhất vẫn là phương pháp “ngăn chặn cảm xúc tích cực”, thổi và đẩy mạnh các cảm xúc tiêu cực vào trong não của các binh lính bằng các thủ đoạn như: chế đơn xin ly dị giả của vợ các binh lính gửi từ Mỹ sang đòi ly dị, thậm chí gửi các các hóa đơn đòi tiền của các tổ chức tại Mỹ cho họ để họ mất niềm tin, không còn thiết tha với cuộc sống sau chiến tranh tại quê hương của mình.
Khi các bạn đọc tới đây, cảm giác của các bạn thế nào? Các bạn có thấy con người ta tàn nhẫn không? Kinh khủng không? Con người tìm tòi, suy nghĩ để chế ra các công cụ tra tấn mình như vậy, dưới góc nhìn của mình, thật rất đáng chống đối. Như thế mới thấy, vai trò của cảm xúc tích cực rất quan trọng trong việc khuyến khích con người sống có niềm tin, niềm tin vào bản thân, niềm tin vào cuộc sống để có động lực sống cuộc sống hạnh phúc, bình an.

Sau khi đã trải nghiệm qua các ví dụ sinh động về tác dụng của cảm xúc tích cực, tác giả bắt đầu phân tích về “chiếc xô cảm xúc và chiếc gáo cảm xúc”. Ở phần này, mình thật sự thích nội dung bức thư mà người cháu – tác giả cuốn sách, viết cho người ông – đồng tác giả cuốn sách này, nhân dịp sinh nhật của ông. Tom Rath viết về những kỷ niệm gia đình, cách giáo dục, ứng xử của các thành viên trong gia đình đã ảnh hưởng lên cuộc sống của của anh như thế nào? Trong đó, người ông, đóng vai trò như một trụ cột, người hướng dẫn, động viên anh suốt thời gian qua. Ông đã thổi những niềm tin vào cuộc sống của Tom, giúp anh phát huy điểm mạnh, hỗ trợ anh mở cửa hàng kinh doanh khi phát hiện anh có năng lực lãnh đạo và khả năng kinh doanh, đưa cho anh các phương pháp để anh tự nhận ra niềm vui sống khi phát hiện ra căn bệnh hiểm nghèo, căn bệnh đeo đẳng anh cho tới tận bây giờ: bệnh ung thư. Chính nền giáo dục của gia đình giống như những cột rễ được ăn sâu trong con người anh, biến nó thành sức mạnh nội tại để anh vượt qua căn bệnh, tiếp tục cống hiến cho xã hội. Anh chính là hiện thân của việc: Sống vì chính bản thân mình để vì nhiều người khác.

Trong phần nội dung này, có một câu ngạn ngữ được Tom đề cập tới mà mình rất thích: “Đừng bao giờ cố dạy heo học hát. Vừa mất thời gian vừa làm phiền con heo”. Mình rất thích thú với hình ảnh này. Ý nghĩa của câu này, có thể hiểu rằng, con người ta không cần phải được đào tạo để trở nên hoàn hảo. Hãy nhìn vào những điểm mạnh để phát huy. Ở đây, tác giả còn lấy một ví dụ rất sinh động về việc nhìn vào điểm số của con cái khi chúng học tại trường. Trong các điểm số 10, 9, 8, 2, bạn chú ý đến điểm nào nhất của con cái mình? Đa số là điểm 2 phải không? Xin chia buồn là bạn cũng giống vô số các ông bố bà mẹ trên trái đất này thôi, bạn sẽ cố tập trung xét hỏi con cái vì sao bị điểm xấu, rồi bằng nhiều biện pháp khác nhau để bạn “thúc” cho con bạn cải thiện điểm số này đúng không? Các thành viên trong gia đình Tom thì làm ngược lại đấy, họ nhìn vào các điểm tốt của Tom và thúc đẩy chúng, điểm xấu thì để Tom tự có phương án cải thiện. Điều này, mình sẽ gắng ghi nhớ để sau này có con (nếu được), sẽ áp dụng và phát huy.

Phần cuối của cuốn sách, tác giả đưa ra 5 phương pháp để tăng cường cảm xúc tích cực. Mình sẽ không nói về vấn đề này, vì nó rất cụ thể rồi! Với lại, cuốn sách này khá mỏng, chỉ gồm 121 trang thôi. Đọc rất dễ hiểu, dễ hiểu lắm, không phải tư duy sâu đâu các bạn ạ! Thế nên, nếu các bạn thích thì có thể đọc, còn không thì cũng không sao đâu, mình không muốn vừa làm các bạn mất thời gian vừa làm phiền các bạn! (LOL)


Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

MÙA THU




Đã lâu rồi, đủ lâu để bỏ quên một thói quen. Thói quen viết về những cảm xúc của mình mỗi khi chuyển mùa.
"Thu đi rồi Thu đến...", năm nào chả vậy, ấy thế mà mỗi khi tóc vương chút heo may của gió, lòng không khỏi bồi hồi.
 Mùa Thu đến bắt đầu từ mùi hương ổi thơm ngọt ngào, thoang thoảng thêm chút hương hoa sữa. Rồi hương ổi tan vào gió, cuốn hết những dư vị cuối hè. Những cơn gió heo may kéo đến thường xuyên hơn, môi và tay đã bắt đầu khô se, từng tế bào da cựa mình, tróc vẩy chuẩn bị đón những luồng không khí khô lạnh bất chợt. Nắng hãy còn vàng ươm, rải mình dưới nền trời xanh ngăn ngắt. Nắng Thu vừa khô vừa ấm, vừa lạnh vừa mát, cảm giác cứ thế nào! Rất lạ, rất quen!Mùa vàng ươm đã đến, gió mùa đã gõ nhẹ lên từng ô cửa sổ và đánh động những chiếc lá từ lâu rồi! Ấy thế mà hôm nay mới cảm rõ, mới chạm rõ, mới thấy như được chạm gần, rất rất gần. Sáng dậy, đứng ngoài ban công, gắng hít hà mùi không khí ẩm ẩm, thơm thơm ngọt ngọt, quện với mùi đất và những nhành cây khô trong chậu. Cuộc sống này thật đáng yêu, đáng sống và đáng hưởng thụ làm sao!Mùa Thu cho ta yêu đời, cho ta yêu người và yêu cuộc sống.
Mùa Thu cho ta cảm giác lãng mạn giống như một nghệ sỹ.
Mùa Thu cho ta cảm nhận một sự khác về mình.
Sự khác ấy, như thể là chiếc lá xanh tươi chuyển sang màu vàng. Đó không phải là sự sắp kết thúc, mà là sự chuyển mình để mang đến sự hồi sinh cho một chiếc lá non khác. 

Mùa Thu, mùa mà mình yêu như là Hạ, như là Đông, như là Xuân.